Ngôi nhà gợi lên trong lòng
chúng ta bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu kỉ niệm. Có những ngôi nhà to lớn sang trọng với đầy đủ
tiện nghi nhưng những người sống trong đó vẫn cảm thấy cô đơn và thiếu vắng
tình thương yêu. Có những ngôi nhà bé nhỏ tuềnh toàng nhưng tình yêu thương
chan hòa giữa những người thân đã khiến ngôi nhà trở nên một mái ấm.
Thông thường một đời người từ
khi sinh ra đến khi nhắm mắt lìa đời có thể sống trong nhiều ngôi nhà: nhà thừa
kế, nhà “tình thương - tình nghĩa”, nhà sở hữu “chính chủ” hay nhà thuê trọ, ở
mướn .... Tất cả đều là bến đỗ bình yên, là vỏ bọc an toàn cho con người. Nhưng
vẫn có những người vì hoàn cảnh nào đó không có được một chỗ nương thân hay
phải rứt ruột từ bỏ ngôi nhà của mình.
Những người tị nạn với những
hình ảnh thương cảm nhất tại châu Âu vừa qua đã khiến toàn thế giới phải nao
lòng. Họ không những phải từ bỏ nhà cửa, ruộng vườn để
“chạy lấy người” mà còn bị tước mất quyền thuộc về cộng đoàn, quốc gia nơi họ
đã “chôn nhau, cắt rốn”. Không có được
một nơi để họ trú chân, được chăm nom, được yêu thương và chia sẻ.
Đồng cảm với tình trạng khốn
khổ đó, trong buổi đọc kinh Truyền tin trưa Chúa nhật 06 tháng Chín vừa qua. Đức giáo hoàng Phanxicô đã kêu gọi mỗi giáo
xứ, mỗi cộng đoàn dòng tu, đan viện, đền thánh ở châu Âu, hãy tiếp nhận
một gia đình tị nạn; đồng thời ngài nhấn mạnh Vatican và hai giáo xứ của
Vatican cũng sẽ tham gia việc này.
Nhưng cả những người được coi
là “vô gia cư” cũng có được ngôi nhà đầu tiên do Thiên Chúa an bài trong lòng
mẹ. Tuy nhỏ hẹp, nhưng rất ấm áp và đầy đủ nghĩa tình. Nơi đó mỗi người không
phải lo lắng đói no, ấm lạnh. Đó là nơi trú ngụ an toàn nhất, đầy đủ nhất trước
khi bước vào những ngôi nhà khác trong cuộc trần gian buồn vui - sướng khổ.
Ai cũng có những kỷ niệm
trong kí ức lúc thì đẹp lấp lánh như pha lê, lúc lại long lanh gợn buồn như
những giọt nước mắt về ngôi nhà gắn bó suốt cuộc đời mình. Nơi đã từng nghe những tiếng khóc đầu đời, chứng
kiến tuổi ấu thơ rồi trưởng thành bước vào đời; nụ cười hạnh phúc của ngày tân
hôn hay những giọt nước mắt tiễn đưa người thân lần cuối.
Ngôi nhà là tổ ấm thân thương, nơi không có chỗ cho sự sợ hãi. Nơi mỗi người thật sự
thoải mái, không phài bận tâm lo lắng vì mọi căng thẳng, áp lực của cuộc sống. Nơi mỗi người có thể sống thật với chính mình để trao
đổi tình cảm chân tình với nhau và cũng là nơi người đi trước chuyển giao kinh
nghiệm từng trải và khôn ngoan cho những người đi sau.
Ngôi nhà còn là cung thánh sống
động, nơi đó người ta học biết những tương quan mang nghĩa
“thánh thiêng”. Đẹp thay khi có những nghi thức
nho nhỏ trước bữa ăn, giờ kinh nguyện khi đi ngủ và thức dậy. Chính những thói
quen đơn sơ này đã trở thành những dấu ấn mà khi vượt ra khỏi hàng rào nhỏ bé
của gia đình, mọi người lại cùng nhau hướng về ngôi nhà chung lớn hơn trong
những tiếng chuông reo vui rộn rã.
Đó là Thánh đường giáo xứ, nơi mà khi mới chào đời tôi đã
được người thân đưa đến nhận bí tích thanh tẩy. Cũng tại đây tôi đã được vỡ
lòng về giáo lý, được nghe những tiếng cầu kinh, tiếng hát cùng tiếng đàn phong
cầm trầm bổng; được cùng tham dự Thánh lễ, nhận lãnh các bí tích khai tâm. Nơi
những người yêu nhau tìm đến kết giao trước mặt Thiên Chúa, nơi con người chào
từ biệt lần cuối trước chuyến lữ hành miên viễn...
Ngôi nhà lớn nhất tuy không có hình
tượng rõ rệt nhưng lại bao bọc toàn thể nhân
loại chính là hành tinh xanh – trái đất của chúng ta. Đức giáo hoàng Phanxicô trong thông điệp Laudato si’ đã kêu gọi tất cả và từng
người - cá nhân, gia đình, tập thể địa phương, quốc gia và cộng đồng quốc tế -
hãy đón nhận vẻ đẹp của “chị đất, mẹ đất” và có trách nhiệm dấn thân để “săn
sóc ngôi nhà chung”. Ngài muốn gửi đến tất cả mọi người một sứ điệp rõ ràng và
đầy hy vọng: ”Nhân loại còn có khả
năng cộng tác để xây dựng một ngôi nhà chung”.
Chung cuộc, ai cũng sẽ
phải chọn cho mình một ngôi nhà riêng. Có người chọn vài mét vuông đất tại
nghĩa trang để ký gởi thân
xác của mình. Có người dùng lửa để hóa thân trở lại
kiếp tro bụi với hũ hài cốt bé nhỏ chỉ chiếm không gian vài chục xen-ti-mét
trong nhà hài cốt, hoặc muốn được rải tro than mình hòa vào thiên nhiên trên
núi hay dòng sông, biển cả.
Nhưng không ai biết được
ngôi nhà cuối cùng đã lựa chọn trước có bảo bọc cho mình mãi mãi được không? “Nhất
điền thiên vạn chủ”, nơi này hôm nay đang là nghĩa trang đìu hiu quạnh quẽ của
người chết nhưng sau nhiều lần qui hoạch lại trở thành phố phường đông vui cho người
sống. Hoặc thiên tai có thể quét sạch, san bằng những kiến trúc có kết cấu bền
vững nhất huống chi là những nấm mồ liêu xiêu, bất ổn.
”Sinh ký tử quy – sống gửi thác về”, đời sống người Ki-tô hữu như một hành trình “hướng về
nhà” và cái chết là được “về
đến nhà”. Ngôi nhà này mới thực sự là ngôi nhà cuối cùng, là đích
đến cho con người trong cuộc lữ hành trần thế. Vâng, chúng ta đang lữ hành
đến ngày Sabbát vĩnh cửu, đến Giêrusalem mới, ngôi nhà chung ở trên
trời.(Laudato si’)
Vậy
ngay khi còn sống tạm ở cõi vật đổi sao dời này, hãy chuẩn bị cho ngày trở về
nhà. Hãy chuẩn bị sẵn cho mình một chỗ trong ngôi nhà vĩnh cửu được xây dựng
trên nền móng vững chắc không gì có thể lay chuyển nổi như lời Thánh Phao-lô đã
xác tín: "không ai có thể đặt nền
móng nào khác ngoài nền móng đã đặt sẵn là Đức Giê-su Ki-tô." (1Cr 3,11).
Đã đăng trên:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét