Một hôm, có người thông luật kia
đứng lên hỏi Ðức Giêsu để thử Người rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm gì để
được sự sống đời đời làm gia nghiệp?" Người đáp: "Trong Luật đã
viết gì? Anh đọc thế nào?" Anh ấy thưa: "Ngươi hãy yêu mến Ðức
Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí
khôn ngươi và người thân cận như chính mình". Ðức Giêsu bảo anh
ta: "Anh trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống" (Lc.
10,25-28).
Nhưng ai là người thân cận của tôi? Tục ngữ VN có câu “nhất cận thân,
nhì cận lân” rất ý nghĩa. Người thân cận với tôi không phải là một ý niệm trừu
tượng. Không chỉ là những người cùng huyết thống, cùng nhà, cùng đoàn thể, cùng
tôn giáo, cùng quê hương, cùng lý tưởng. Người thân cận với tôi còn là những người
lao động chung cơ quan, đoàn thể và nhất là người những người hàng xóm mà tôi
phải chung sống và chịu đựng hằng ngày.
Con người ngày nay quá quen với lối sống ích kỷ, thực dụng. Họ đề cao tự
do cá nhân nhưng lại muốn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Họ muốn được hơn
người trong cộng đồng, khu xóm và luôn cảm thấy thấy khó chịu với những người
hàng xóm. Khó chịu vì những âm thanh karaoke ồn ào được phát ra từ những chiếc
loa phóng thanh công suất lớn, vì những bãi phóng uế bừa bãi của vật nuôi, vì
những bịch rác để không đúng chỗ, từ vũng nước xả ra từ sân nhà bên đọng lại…
Những khó chịu đó cứ chất chứa trong lòng và tích tụ lâu ngày như thùng
thuốc súng chờ đợi có ngòi nổ châm vào là bùng lên những to tiếng, cãi vã - nhất
là trong những ngày nắng nóng, oi bức vừa qua. Nếu ta hay cáu gắt lên vì những
chuyện vặt với người hàng xóm của mình, ta rất có thể đi đến chỗ phát khùng,
cãi cọ, thậm chí đi đến ẩu đả bởi vì sẽ có rất nhiều chuyện không đâu với những
người hàng xóm để mà tranh cãi.
Những người thân cận của ta như vậy đó. Nói yêu thương thì dễ nhưng áp
dụng vào đời sống thường ngày sao khó quá! Con người hôm nay cứ tưởng mình đã
biết yêu và thường thấy tự mãn, hạnh phúc khi mình được yêu. Nhưng tình yêu
thực sự bao giờ cũng cụ thể: chấp nhận chịu thua thiệt, chấp nhận gặp rắc rối,
xáo trộn và hi sinh. Vì vậy lúc nào người ta cũng có cớ để né tránh yêu thương
và sẵn sàng ăn thua đủ với nhau.
Đạo Công giáo là đạo của yêu thương: “Thầy ban cho anh em một điều răn
mới là anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13,34). Đức
Giêsu đã làm mẫu gương tuyêt vời cho tình yêu ấy. Đặc biệt qua hành động rửa
chân cho các môn đệ trong bữa Tiệc ly, và đỉnh cao là cái chết trên Thập giá. Đây
là hành động tự hiến tế của Tình yêu cứu chuộc, là tự hủy mình đi để cho người
mình yêu được sống.
Người môn đệ đích thực của Chúa Giêsu phải là người biết yêu thương, sự
yêu thương này phải được thể hiện bằng mọi hành động trong cuộc sống. Thái độ
sống thường nhật giữa các thành viên và với những người khác trong cộng đoàn
phải là “nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không
làm điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không
mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Đức mến tha thứ
tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả.” (1Cr 13,4-7).
Yêu thương thì phải yêu thương người khác ngoài mình. Yêu thương mà không có đối tượng là yêu chính mình, là ích
kỷ. Yêu thương là cho đi. Khi ta yêu thương ai, ta thích cho người đó hoặc cái
này hoặc cái nọ, yêu thương cao độ nhất là cho người ấy chính bản thân mình.
Cho đi thì hạnh phúc hơn là lãnh nhận. Người thích cho đi thì yêu thương thật,
kẻ thích lãnh nhận thì chưa biết yêu thương. Yêu thương còn phải hòa hợp, chấp
nhận và tôn trọng những khác biệt của nhau.
Khởi điểm của yêu thương là mở lòng ra và chia sẻ. Thái độ mở ra, chia
sẻ nầy đòi hỏi ta phải ra khỏi bản thân và đi đến với người khác. Thái độ nầy
đòi hỏi ta phải từ bỏ tính ích kỷ vốn tiềm ẩn trong não trạng mỗi người. Thực
sự biết quan tâm đến ích lợi và hạnh phúc của người khác ngay trong những suy
nghĩ, ước mơ, và tính toán của mình. Biết nhìn nhận người khác ngay trong cái
khác biệt của họ.
Cần đặt mình vào vị trí của những người hàng xóm và cố gắng có những cảm
thông để chung sống hòa bình. Điều này không có nghĩa là ta nhu nhược và để mặc
cho họ “tung hoành” theo bất cứ cách nào họ muốn. Hãy khởi sự xây dựng mối quan
hệ hòa thuận bằng cách gạt bỏ những khó chịu và là người chìa tay ra trước. Hãy
dùng những lời lẽ nhẹ nhàng và xắn tay áo lên để dọn dẹp những nguyên nhân làm
ta khó chịu. Những người hàng xóm vẫn hiện diện mỗi ngày trong cuộc sống và ta
chỉ có thể thay đổi cách nhìn về họ. Hãy chú ý đến những điều tốt đẹp họ làm và
phớt lờ đi những thói quen có thể gây bực mình của họ.
Có một câu chuyện kể rằng: trong một xóm đạo, có hai người hàng xóm kia
thường xuyên cãi nhau về những chuyện vặt vãnh. Mâu thuẫn của họ ngày càng trở
nên gay gắt và cuộc sống căng thẳng hầu như không thể nào giải hòa được. Những
cuộc cãi vã, gấu ó ngày càng tăng đến nỗi người ta phải đề nghị hai người tìm
gặp Thiên Chúa ở trên một ngọn núi cao để xin Ngài hóa giải giúp.
Người thứ nhất vất vả leo lên tận đỉnh núi và thấy Thiên Chúa đang đợi
anh ta ở đó. Anh ta kinh ngạc không thể tin vào mắt mình vì Thiên Chúa có khuôn
mặt giống y hệt người hàng xóm đầy ác cảm và khó chịu của mình. Không ai biết
Thiên Chúa đã nói gì mà khi trở về anh ta đã thay đổi và đến bắt tay làm hòa
với người hàng xóm. Nhưng anh này vẫn cố chấp và thậm chí còn có những thái độ quá
quắt hơn xưa.
Nhưng rồi vì áp lực của dân chúng, người hàng xóm còn lại cũng miễn
cưỡng cố leo lên đỉnh núi để xem Thiên Chúa ra sao. Ở trên đỉnh núi, anh ta
cũng bắt gặp Thiên Chúa có khuôn mặt giống như người hàng xóm khó ưa của mình.
Từ lúc đó, anh ta thay đổi thái độ cư xử và chung sống hòa thuận không những
với anh hàng xóm kia mà còn với mọi người khác trong xóm.
Nhờ gặp gỡ với Thiên Chúa, hai người hàng xóm trong câu chuyện trên đã “ngộ”
ra tha nhân chính là hình ảnh của Thiên Chúa. Quả thật, Thiên Chúa đã hóa thân
làm người và cùng sống chia vui, sẻ buồn với kiếp người chúng ta. Ta không cần
phải tìm kiếm Thiên Chúa nơi cao xa chót vót. Thiên Chúa đã và đang hiện diện
quanh ta trong mỗi phút giây cuộc sống, ngay trong những người hàng xóm quanh
ta. Mỗi Kitô hữu chúng ta phải sống thế nào để “tỏa sáng giữa đời thường”, để
những người hàng xóm cũng nhận ra được hình ảnh sống động của Thiên Chúa trong ta.
Đức Thánh Cha Phanxicô trong Sứ điệp Ngày Thế giới Truyền giáo 2015 đã
kêu gọi mọi thành viên của Hội Thánh hãy rao giảng Tin Mừng bằng chứng tá đời
sống của mình. Đức Thánh GH Gioan Phaolô II cũng đã nói đến sứ mệnh của mỗi gia
đình là “gìn giữ, biểu lộ, và thông
truyền tình yêu, và đây vừa là một phản chiếu sống động vừa là một sự thông dự
thực sự vào Tình yêu Thiên Chúa dành cho con người, Tình yêu của Chúa Kitô dành
cho Hội thánh, Hiền Thê Người”.
Ước chi mỗi người, mỗi gia đình Kitô hữu hãy Tân Phúc-Âm-hóa đời sống
Giáo xứ và Cộng đoàn bằng chính những người hàng xóm thân cận của mình để xây
dựng những khu xóm không còn những tiếng cãi vã và trở thành một cộng đoàn hiệp
thông để truyền rao Tình Yêu Thiên Chúa. Amen.
Đã đăng trên: