Sống trên cõi đời, ai
cũng phải đi qua hai cửa ải là sinh và tử. Khi lọt lòng mẹ, cất
tiếng khóc chào đời cũng là lúc con người đang dần đi vào cửa tử, có người sớm, có người muộn. Cho nên “tham sống, sợ chết”
là cái lẽ thường tình cho tất cả mọi sinh vật sống trên thế gian này.
Trong y học, chết
là giai đoạn cuối cùng của sự sống. Chết được xem là sự chấm dứt các hoạt động
của một sinh vật hay ngưng vĩnh viễn mọi hoạt động sống (không thể phục hồi)
của mọi cơ thể. Tuy nhiên, ngoài cái chết thể lý, còn có những cái chết khác tùy
thuộc vào các quan điểm tôn giáo, tín ngưỡng cũng như nhiều lãnh vực liên hệ.
Tín ngưỡng dân
gian Việt Nam chúng ta quan
niệm chết mà vẫn sống, mất mà vẫn còn (Sự tử như sự
sinh, sự vong như sự tồn). Người chết vẫn còn sống, vẫn sinh
hoạt bình thường ở cõi âm như người còn sống. Vì thế, có tục lệ đốt vàng mã,
nhà cửa, xe cộ, quần áo, đầy tớ, v.v… để “chi viện” cho người chết.
Đức tin của người
Công giáo dựa trên nền tảng Đức Kitô chết và đã sống lại. Ngay từ thời nguyên
tổ, Ađam đã bất tuân lệnh Thiên Chúa ăn trái cấm để từ đó tội lỗi đã xâm nhập
vào thế gian. Vì tội lỗi mà có sự chết và sự chết đã truyền tới mọi người. Tuy
vậy, với tình yêu thương con người, Thiên Chúa đã ban ân sủng cứu độ nhờ người con
duy nhất của Người là Ðức Giêsu Kitô. Thế là vì một người duy nhất đã sa ngã mà
muôn người phải chết, thì nay cũng nhờ một người mà con người được hưởng sự
sống muôn đời. (x. Rm 5, 12-19)
Sống lại là một
sự kiện kỳ diệu nhất, bởi vì chưa hề có một người nào chết đi rồi mà được sống
lại và không bao giờ chết nữa. Đây là một sự kiện quan trọng và là niềm hy vọng
mới cho con người. Nếu Đức Kitô vẫn còn ở trong sự chết thì thập giá của Người
quả là vô nghĩa và chẳng cứu độ được ai. Nếu Đức Kitô không sống lại thì tình
yêu và đức tin của chúng ta chỉ là sự hoài tưởng về một con người đã chết hoàn
toàn thuộc về quá khứ. “Nhưng không phải thế! Đức Kitô đã trỗi dậy từ cõi chết,
mở đường cho những ai đã an giấc ngàn thu” (1Cor 15, 20).
Tin Đức Kitô đã
chết và sống lại không phải là những lời nói suông, nhưng quan trọng hơn chính là
chết đi và sống lại như Ngài, là trở thành môn đệ của Ngài trong mỗi ngày. Niềm
tin ấy không chỉ dành cho riêng mình nhưng còn được loan báo cho những người
xung quanh có liên hệ đến cuộc sống của mình.
Chết đi là chấm
dứt mọi hoạt động của con người cũ, con người ích kỷ chỉ muốn mọi người phải
chiều theo ý mình; con người vụ lợi chỉ muốn sống cho thỏa nguyện hạnh phúc của
riêng mình. Con người cũ còn là con người xác thịt không hành động theo luật
lương trí, sống buông thả cho mọi khuynh hướng sống. Đó là “Tất cả những người
lấy cái bụng làm Chúa, những người đặt vinh quang của họ trong những việc chỉ
làm cho họ xấu hổ vì chỉ thích những cái gì phàm tục” (Pl 3, 19).
Sống lại có nghĩa
là sống một cuộc sống mới, một cuộc sống mà trước đó chưa từng sống: cuộc sống
hoàn hảo, trọn vẹn, tươi đẹp và phong phú nhất. Đó là cuộc sống không còn dấu
vết của chết chóc, đau thương sầu khổ nhờ cái chết và sống lại của Đức Kitô. Con
người mới sống lại hiểu rõ và thực hiện thiên chức làm người của mình qua sự
vâng phục làm trọn nhiệm vụ của mình ở đời này cho đến ngày chết.
Sống lại chính là
từng giây từng phút “lột bỏ con người cũ” (Cr 3, 9), con người ích kỷ vụ lợi,
không muốn “mình vì mọi người” mà chỉ muốn “mọi người vì mình”. Sống lại hôm
nay chính là từng giây từng phút “mặc lấy con người mới” (Cr 3, 10), con người
được sáng tạo theo hình ảnh của Thiên Chúa, sống vị tha quảng đại, trong sạch,
gương mẫu và biết diệt trừ các tính hư nết xấu của mình.
Lạy Chúa Kitô Phục sinh, xin cho con được biết chết
đi về tội lỗi mỗi ngày. Xin cho con được sống lại với một trái tim trong thần
khí mới để con luôn sống theo các điều luật, tuân giữ và thi hành các mệnh lệnh
của Người. Amen. Alleluia!
Mùa Chay – Phục Sinh 2017
http://gdpttthathocmon.org/?p=8218#more-8218
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét